Đi đái bậy chàng trai bị chị chủ nhà mặc sườn xám địt tới bến. Được rồi. Tôi cho cậu mượn, đừng trả lại tôi. Tốt nhất là tôi nên đi tắm và đi ngủ nhanh thôi. Tiểu Đại cầm lấy iPod của tôi, quay lại hôn tôi: Cảm ơn, cảm ơn mọi người! Tôi sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, cảm thấy việc ngoại tình ở đây là điều không đáng có nhất. Tốt nhất là đợi anh về Thượng Hải rồi tiếp tục hẹn hò với em. Tôi nói với cô ấy. Hoan nghênh! Nhưng trước hết hãy vượt qua bài kiểm tra của tôi. Chúc ngủ ngon! Tiểu Đại cười rạng rỡ. Đêm nay là một đêm yên tĩnh – thành cổ bên ngoài yên tĩnh, lòng tôi tĩnh lặng, mọi ham muốn trên đời đều tĩnh lặng, căn phòng yên tĩnh, tôi có thể nghe thấy tiếng tàn thuốc lá. Ngày hôm sau, tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức, tôi đoán chắc chắn là Tiểu Đại. Con nhìn đồng hồ, mẹ ơi, mới sáu giờ rưỡi thôi. Tôi thực sự khó chịu. Mở cửa, Tiểu Đại bưng bữa sáng lên nói: Tôi mua cho anh, anh phải ra ngoài thắng cảnh để mua bữa sáng ở đây. Cô mỉm cười, trông đặc biệt thành đạt. Cám ơn ngươi, ta còn muốn ngủ một lát. Dậy đi, buổi sáng đi thị trấn đi, cảm giác thật dễ chịu. Trời sáng, trên sông còn có chút sương mù, đẹp quá! Cô ấy càng nói càng hào hứng. Tôi thay quần áo rồi theo Tiểu Đại ra cửa. Một ngày mới – buổi sáng đầu tiên của tôi ở thị trấn, đây là cách tôi dành nó cho người phụ nữ lần đầu tiên tôi gặp. Đêm nay sẽ là đêm thế nào nhỉ? Tiểu Đại đeo tai nghe vào tai tôi, bật bài Radio Love Song của Karen Mok – Chúng ta luôn quên xây cầu và nhìn vào trái tim nhau. Hiểu được điều nhau cần nhất, và thôi ôm nhau cô đơn.