Cô bác sĩ Tsukasa Aoi vú to và anh bệnh nhân số hưởng. Thầy nghe tiếng liền ngẩng đầu đỏ mặt: Xin lỗi, tôi chỉ uống một chút thôi. Trên khuôn mặt đỏ bừng của thầy hiện lên một tia buồn bã. Tôi không thể tự chủ được và hỏi giáo viên xem mọi chuyện có ổn không. Cô ấy xắn quần cho tôi, đứng dậy ngồi cạnh tôi: Không sao đâu anh, tôi chỉ thấy hơi khó chịu nên đi ra ngoài uống nước. Cầm một lon nhạc truyền miệng trước mặt: Muộn thế này sao em không gọi điện về nhà. Tôi lắc đầu. Bố mẹ tôi không còn ở nhà nữa. Không quan trọng là muộn hơn hay muộn hơn. Nói xong tôi đỏ mặt, như thể rất muốn dành chút thời gian với thầy. Cô giáo nháy mắt cười nói: Các em nghỉ ngơi xem TV trước đã. Tôi sẽ đi tắm. Trong mắt thầy dường như có một mùi không thể giải thích được. Tôi cảm ơn anh ấy với một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Tôi nghe thấy tiếng ríu rít phát ra từ phòng tắm, làm tôi mất tập trung xem TV. Chúa. Thực ra, tôi đang đợi giáo viên sau phòng tắm đi ra trong phòng giáo viên. Mỹ nhân duỗi cánh tay trắng nõn thanh tú, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể nàng, trong miệng rên rỉ. Nước từ từ nhỏ xuống làn da mỏng manh… Những cảnh trong bộ phim tôi từng xem hiện lên trong đầu tôi và toàn thân tôi như bốc cháy.